TÌNH
  BA MƯƠI NĂM
Mới gặp em, anh
  thật chẳng ngờ
Bàng hoàng như gặp
  lại người xưa
Tay em ấm
  quá, cầm sao riết
Mắt ấy mê ơi, ngắm
  mấy vừa
Tình đã thắm
  tình cùng gá nghĩa
Ý càng ưng ý tự
  xe tơ ... ...
Ô hay, anh vẫn
  thích hàm tiếu
Em dễ thương
  hoài tuổi mộng mơ
Em dễ thương
  hoài tuổi mộng mơ
Ðôi bờ tóc xõa mướt
  như tơ
Kìa ba bức sáo
  còn đang lẻ
Ðây cặp hài thêu
  chắc cũng vừa
Thì hãy tính
  toan đời sống mới
Thôi đừng nhắc
  nhở chuyện ngày xưa
Dòng sông rồi sẽ
  trong và đục
Duyên nợ ba sinh
  khó thể ngờ
Duyên nợ ba sinh
  khó thể ngờ
Phải người hong
  tóc bến sông xưa
Tim yêu thắm
  đượm giờ đang rộn
Tâm sự đầy vơi
  mãi chẳng vừa
Âm hưởng dạt dào
  chiều tấu khúc
Giây huyền trầm
  bổng tiếng đàn tơ
Anh đang tự hỏi
  mình say tỉnh ?
Có phải đây là một
  thoáng mơ
Có phải đây là một
  thoáng mơ
Hay là nguyệt
  lão khéo xe tơ ?
Anh sang đất
  khách lòng chưa ổn
Em vượt trùng
  dương khổ đã vừa
Ðối diện khó
  khăn ngày tháng lạ
Quên dần nhức nhối
  vết thương xưa
Tim em đâu hỡi,
  cho anh giữ
Nơm nớp, riêng
  anh cũng chẳng ngờ
Nơm nớp, riêng
  anh cũng chẳng ngờ
Ðã từng mê sắc
  tím ngày xưa
Buổi trưa áo Huế
  thân dài khéo
Tháng Bảy mắt
  nâu kính mát vừa
Ðến viếng giọng
  vui đời lữ thứ
Ra về hương mới
  chiếc khăn tơ
Mạ ơi ! Bên nớ đừng
  lo nữa
Cứ kể con giờ thỏa
  ước mơ
Cứ kể con giờ thỏa
  ước mơ
Mặc dầu đã quá
  tuổi xuân tơ
Ðem tài năng
  nói, cân sao đủ
Lấy nghĩa tình
  ra, đắp cũng vừa
Kẻ sĩ thất thời
  còn chí cả
Ðại bàng xếp
  cánh vẫn ngày xưa
Phương trời con
  nhớ về quê mãi
Sẽ một mai đây
  chuyện chẳng ngờ
Sẽ một mai đây
  chuyện chẳng ngờ
Những gì Mạ đã
  chịu ngày xưa
Dân công cưỡng
  bách, bàn tay yếu
Hộ khẩu quân
  phân nắm gạo vừa
Hào kiệt trong
  ngoài nhiều khối óc
Vận thời may rủi
  một đường tơ
Người yêu tôi hiểu
  hơn ai hết
Mơ ước không là
  một ước mơ
Mơ ước không là
  một ước mơ
Ðặng Dung mài kiếm,
  vợ quay tơ
Đạo đời, tình
  ấy con tim lớn
Kinh tế, tay em
  quán Huế vừa
Ðường lối luận
  bàn tầng lớp trẻ
Dại khôn, học hỏi
  bạn bè xưa
Vầng trăng đồi
  liễu về đâu hỡi
Biến chuyển
  đông, tây khó thể ngờ
Biến chuyển
  đông, tây khó thể ngờ
Người ơi, nào phải
  quá xa xưa
Trò chơi bùa
  phép không gì tốt
Thuật sĩ
  truyền tâm chẳng phải vừa
Nhạc trổ ò e bài
  dẫn quỷ
Tướng về xí
  xố quán ôm tơ
Ê hề trắng đỏ
  quanh bàn tiệc
Có thể là ta đã
  viễn mơ
Có thể là ta đã
  viễn mơ
Nhưng tằm vốn
  thác vẫn buông tơ
Anh mơ chừng đó
  thì chưa đủ
Em giúp bao lâu
  thế cũng vừa
Uống rượu nhìn
  trăng vài chén đắng
Gác gươm, cầm
  bút mấy vần xưa
Vai kề hai đứa
  anh đầu bạc
Ba chục năm ư,
  thật chẳng ngờ
Ngô Ðình Chương
