Sông vẫn xuôi dòng xuống biển khơi
Trăng xụân vằng vặc một phương trời
Sóng xao lớp lớp hồn xuân mộng
Trăng nước giao tình trăng lả lơi
Thấp thoáng ven đồi hoa ngát huơng
Đêm xuân lành lạnh tuyết pha sương
Gót trăng lãng tử chừng hoang dại
Vời vợi trông mờ bãi cát sông
Tô điểm trần gian đẹp một màu
Trăng vàng cắc cớ thế hay sao
Đêm nay hoa đó và trăng đó
Hờ hững như là chẳng biết nhau
Hoa ơi đừng khổ nữa vì trăng
Có có không không khéo nợ nần
Năm năm tháng tháng càng khô héo
Mặc tình trăng ấy với Trường giang
Trứoc sau rồi cũng chuyện bèo mây
Khéo cảnh phong xanh đứng héo gầy
Đêm vắng thuyền im thêm bến vắng
Nghiêng lầu trăng nỡ mặc niềm tây
Tan nát tìm hoa lặng thở dài
Bên rèm vò võ sắc tàn phai
Vấn vương muốn gỡ càng vương vấn
Trăng sáng đồi kia trăng của ai
Kêu mãi trong lòng trăng có nghe
Thoáng thôi mơ ước phút trăng về
Phải chi hóa kiếp thành mây gió
Hay cá rồng thiêng vượt bến mê
Nhưng làm sao chịu nỗi cô đơn
Vốn dĩ đời hoa lắm tủi hờn
Tàn tạ ngày xuân da diết đợi
Hoàng hôn rồi lại những hoàng hôn
Tha thiết hương xuân chút ấm lòng
Thuyền hoa vẫn đó đợi ven sông
Trăng hỡi đừng quên năm tháng cũ
Từng cao có lạnh kiếp phiêu bông
THIỀN SƯ XÓM NÚI
(phỏng dịch Xuân GiangHoa Nguyệt Dạ của Trương Nhược Hư)