(Viết năm 1976, sau khi viếng thăm một hàng xóm
có cậu con trai 16 tuổi bị tai nạn qua đời)
Dậy đi, thằng bé của
tôi
Bao đêm than khóc mẹ
ngồi bên con
Xác đây ai cướp mất
hồn
Phòng khuya ai đốt
trầm hương nghẹn ngào
Nhìn con dòng lệ tuôn
trào
Dường trong tim mẹ ai
đào vết sâu
Đoạn tình, con nỡ về
đâu
Đường mây thấp thoáng
khói sầu mênh mang
Não nề ôi chiếc khăn
tang
Lung linh nến lệ hai
hàng ngẩn ngơ
Tội tình chi tuổi
còn thơ
Miếng cơm, manh áo, vật
vờ ai chăm
Thương con đứt chặng
ruột tằm
Nhớ con xa lắc nghìn
năm không về
Mẹ từng giây phút hôn
mê
Tìm con quan quách
bốn bề trướng nêu
Dậy đi, nắng đã ban
chiều
Mình con đáy mộ rong
rêu đắp đầy
Lạnh lùng con vẫn
ngủ say
Hiền như ngọn cỏ, cành
cây giao mùa.
Ngô Đình Chương