Ngựa Hồ, ngựa Hồ, lũ Hồ
ngựa
Vó câu tàn phá rền đất
trời
Ngựa không ăn cỏ, ăn
xương máu
Lồng lộn, điên cuồng
chẳng kể ai
Sáu mươi năm trước từ
phương Bắc
Bồng bế, thiên cư, cuộc
đổi đời
Nơi đó con người không
thể nói
Chỉ là những máy móc mà
thôi
Nơi con sông lớn loang
màu đỏ
Thấm độc bình nguyên đến
núi đồi
Thì cũng như ai ta bỏ
cuộc
Mặc tình sóng nước cứ
buông trôi
Dừng bến Nam phương làm
lữ khách
Đánh cuộc hơn thua với
lão trời
Cũng lắm vui buồn nơi xứ
lạ
Nhớ về quê cũ cũng đầy
vơi
Rủ đám bạn bè chơi chữ
nghĩa
Ta thử đem chuông đấm xứ
người
Lửa binh ta lẽ nào quên
được
Nỗi lòng chứng giám có
trăng soi
Ta học làm chim cho thỏa
chí
Gầm lên bay bổng bốn
phương trời
Đưa những Kinh Kha đầy
dũng khí
Vào vùng đất ngựa thật
chông gai
Tưởng một lần đi không
trở lại
May mà còn được nửa thân
trai
Ta về học cách săn bắt
ngựa
Dẹp tan Hồ ngựa ở trên
đời
Khắp nẻo thôn quê, nơi
hẻo lánh
Muối cơm rừng thẳm, ngủ
ven đồi
Những đêm đại bác rền
giấc ngủ
Thêm lần ta hứng mảnh
bom rơi
“Sự bất quá tam” câu xưa
ấy
Chẳng biết gì hơn phận
gửi trời
Vẫn mang hùng khí lùng
bắt ngựa
Nhốt từng chuồng ngựa ở
nhiều nơi
Ai biết ai hay đời lữ
khách
Nợ nần gánh vác nặng đôi
vai
Niềm vui gặp gỡ dân sơn
cước
Hay líu lo bên cạnh
giếng Hời
Hồ ngựa nảy sôi như bọ nhặng
Giải trừ tai ách chẳng
sao vơi
Nhiều đêm bóp trán nằm
thao thức
Có còn ngang dọc được
ngày mai
Sức người thật khó hơn
thiên mạng
Xương máu, công thành
chỉ một hai
Rời lại đổi đời trong
hỗn loạn
Vật vờ mê tỉnh giữa
trùng khơi
Mấy chục triệu người mất
chỗ đứng
Ngựa Hồ phút chốc bỗng
lên ngôi
Nay bầy quái vật không
còn hí
Xí xố bên nhau tập tiếng
người
Ta biết kêu ai cho đã
giận
Đấm lồng ngực nặng tại
ta ơi
Bên nửa địa cầu trôi dạt
đến
Phố đây ta điếng lặng
trên đồi
Quãng đời quá khứ mong
chôn chặt
Mang nửa hồn đau trải
nắng phơi
Để làm sống lại con tim
Việt
Phải
bước hiên ngang phải rạng ngời
Giữa lúc bên nhà đang
chuyển biến
Ta còn nghĩa vụ một
người trai
Thêm lần ta nổi cơn
cuồng vọng
Lại ván hơn thua với lão
trời
Gởi câu Nguyễn Trãi khắp
bè bạn
Nối kết anh em tính
chuyện dài
Nhưng rồi cơm áo nơi đất
lạ
Tinh thần năm cũ khó mà
khơi
Đả đảo, hoan hô cho đỡ
mặt
Thu về, đông đến mộng
tàn phai
Đặng Dung mài kiếm xưa
tóc bạc
Ta mỏi chân, thôi nhận
xứ người
Làm chốn an cư phần sót
lại
Cho rồi thân phận cõi trần
ai
Mong sao quê mẹ yên Hồ
ngựa
Mọi người đứng dậy để
nay mai
Anh hùng phải tạo nên
thời thế
Chẳng quỉ thần chi,
chẳng mệnh trời
Ngựa Hồ phải cúi đầu dân
Việt
Yêu quái làm sao mãi trị
người
Nhớ lấy Hoàng Sa mà phục
hận
Trải hờn Bản Giốc để nơi
nơi
Mấy chút đỏ xanh tô vẽ
ấy
Cơm thừa bóp họng khó mà
trôi
Ngựa Hồ hút máu căng da
thịt
Tội đồ thiên cổ đủ bày
phơi
Ta ở bên đây chim gãy
cánh
Nhỏ miệng ai nghe lão
cuối đời
Miến Điện lân bang nhờ
đã có
Nữ kiệt đức tài khó thấy
hai
Bài học nằm lòng cho
tiểu quốc
Gấu, ưng, rồng, quạ, chớ
nên mời
Đầu năm ta chợt niềm tin
mới
Nước Việt Nam rồi sẽ đẹp
tươi
Lếu láo đôi câu thơ tống
cựu
Nghinh tân bao chén chửa
mềm môi
Ước nguyện ngựa Hồ thành
ngựa chiến
Nếu không chúng sẽ chẳng
còn nơi
Đồ tể đao kia nên bỏ
xuống
Nhớ câu nhân quả để tu
đời
Riêng ta tạ lỗi cùng
sông núi
Mang tiếng làm trai đứng
chật trời
Ngô Đình Chương
Mồng Một năm Giáp Ngọ
(2014)