Áo trắng em thường
mang cặp vở
Gió đùa khoe trắng
nõn làn da
Vành nón nghiêng
nghiêng chiều phượng nở
Nụ cười len lén ngõ hồn
ta
Em có còn nơi thôn
Bến Ngự
Còn đôi vai nhỏ mái
tóc ngà
Mấy chục năm rồi đầy
chiến sử
Có còn tôn nữ dáng
kiêu sa
Với ngần năm ấy ta xa
Huế
Tang biến bao lần đất
gấm hoa
Để lại sau lưng vài
thế hệ
Lạ lùng, kỷ niệm
chửa phôi pha
Mới hôm nào đó mừng
em ghé
Ta đứng bên song ngắm
dại khờ
Em hỏi những gì nghe
lí nhí
Ta dường dang dở một
cơn mơ
Chắc hẳn bây giờ thôi
áo trắng
Bận rộn chồng con đã
bạc màu
Ta cũng như em, đời
lận đận
Mong gì gặp gỡ nữa
về sau
Chỉ muốn nhờ em thăm
xóm cũ
Tìm xem đâu đó tuổi
xuân thì
Ôi những buổi chiều
mưa nắng đổ
Nghìn trùng ấp ủ
mãi hương quê
Ngô Đình Chương 1980