NGÔ ĐÌNH CHƯƠNG
Tóc em xõa
xuống lưng trời
Thành mây
mấy sắc rối bời lòng anh
Ngày xưa
đẹp lắm bức tranh
Từng giây, từng
phút mong manh như là...
Anh lo sợ
buổi nắng tà
Tóc mây
nhỏ bé thiên hà về mô
Em đi vàng
úa lá khô
Từ thu hôm
ấy cơ hồ ngàn năm
Còn đâu
màu nhớ xa xăm
Tóc mây
chừ đám phù vân vô tình.